Quyết tâm nửa mùa
Thời gian: 17/02/2016 22:29:53Gái vừa đọc xong cuốn "Trên đường băng" của dượng Tony. Gớm! Tâm trạng đang phấn khích cứ gọi là phần phận. Muốn chạy ra ngoài hét thật to cho mọi người biết: Tôi muốn thay đổi! Hàng trăm suy nghĩ chạy lòng vòng quanh đầu để trả lời cho câu hỏi: Tôi là ai? Và tôi phải làm gì để lấp đầy "cái túi rỗng" của mình? Dường như lúc này đây, quanh gái đang ngập tràn cảm xúc, nó có thể nhấn chìm tất cả. Gái muốn làm cái này. Gái phải làm cái kia. Tóm lại là: Gái phải thay đổi! Dường như Gái đang trên đường để trở thành 1 người hoàn hảo và có ích. Quyết tâm ghê gớm lắm!
Mấy ngày sau...
Người ta thấy gái đang nằm thẳng cẳng trên giường, tay trái con điện thoại "sờ mát phôn" rẻ tiền, tay phải bốc đống đồ ăn vặt để nghiên cứu xem cái câu chuyện ngôn tình này có bao nhiêu anh đẹp zai. Đống sách vở, đồ đạc mà cái khí thế rực lửa kia mang lại đang được nằm chỏng chơ trong xó nhà...
Gái có thân với 1 con bạn. 2 đứa thân nhau lắm ý. Đúng theo kiểu thân ai người ấy lo. Thỉnh thoảng, 2 đứa lại gặp nhau để chỉ ca thán cái cuộc đời nhàm chán đến "buồn ơi là sầu" này.
- Tao muốn đổi việc mày ạ.
- Uh! Tao cũng muốn. Lương ít quá, sống sao đây?
- Tao nghĩ chúng mình phải học tiếng Anh đi. Cơ hội việc làm sẽ cao hơn.
- Uh! Cái này tao hiểu từ hồi học năm 1 cơ. Nhưng có làm được đâu?
- Thì giờ tao và mày cùng cố gắng. Chứ để thế này éo được.
- Uh!
- Tao có tài liệu này hay lắm, tao gửi cho. Thấy bảo nhiều người học theo và thành công.
- Thế gửi tao đi. Tao và mày cùng học cho nó có động lực.
Vài ngày sau...
- Tình hình học tiếng Anh thế nào rồi mày?
- Hic, bận quá. Đã học được chữ éo nào đâu?
- Uh. Tao cũng vậy...
Và thực tế, việc bận của 2 đứa là: ăn, ngủ, đọc truyện và chơi game...
Thực tế đau lòng là cái khái niệm "quyết tâm nửa vời" không chỉ gái mà còn khối bạn khác bị. Lúc mới đầu thì quyết tâm cao lắm, cứ gọi là hừng hực khí thế. Có cái cảm giác chỉ cần động vào nó thôi sẽ nổ tung như bom nguyên tử hạng nặng. Cái nhiệt tình của tuổi trẻ, cái tham vọng của bản thân và cả tỉ cái nhu cầu mang cái tôi cá nhân bỗng cùng lúc trỗi dậy. Nhưng khổ nỗi, lúc đấy là "cái lười" nó đang đi ngủ. Chỉ cần nó thức dậy 1 cái là "xin lỗi, anh rất tốt nhưng em rất tiếc" ngay. Và thế là: Đừng hỏi tại sao đến giờ mình vẫn nghèo, vẫn ngu? Và nếu đã trót hỏi, thì câu trả lời của những đứa quyết tâm nửa vời như gái sẽ là: Âu cũng là định mệnh.
Sau khi viết xong bài viết này, Gái lại muốn thay đổi. Và gái muốn mình được quyết tâm thêm lần nữa (dù không biết đó là lần quyết tâm thứ bao nhiêu?). Gái nhất định phải làm được! Xin hứa!
Ps: Bình luận của bạn đọc: "Lời hứa gió bay". Dự là sẽ có thêm nhiều cái quyết tâm phía sau nữa =))))))))))